18 tuổi, tôi vào Đại học RMIT, nơi mà đối với tôi lúc ấy là một thế giới hoàn toàn khác.
Tôi lớn lên trong một xóm lao động, dưới một căn nhà cấp 4, mỗi khi muốn "lên mạng" thì phải ra "tiệm net" 3,000 đồng một tiếng và khi thấy người Tây mắt xanh da trắng thì háo hức được "thực hành giao tiếp tiếng Anh". 12 năm phổ thông đi học trường công, tôi được gọi là "con ngoan trò giỏi" vì luôn học thuộc bài, hoàn thành bài tập, ngoan ngoãn và chuyên cần.
Nhìn lại, những ngày ở RMIT chính là lúc cuộc đời tôi tiến đến "cửa biển" của những đổi thay và trưởng thành. Để tôi trở thành chính tôi ngày hôm nay.
Lần đầu tiên nhón chân nhìn vào cửa sổ lớp học, tôi còn chẳng tin được mình có thể học bằng tiếng Anh. Tiếng Anh trước đó là học thuộc từ vựng, chia động từ, đặt câu theo cấu trúc ngữ pháp, nhưng rồi lại trở thành một cái vốn riêng, một thứ công cụ để tiếp cận thế giới mới mẻ mà tôi chưa từng biết đến.
Những ngày đầu đi học, tôi dè dặt quan sát các bạn khác phát biểu tự nhiên trong lớp, không giơ tay cũng chẳng đợi thầy cô gọi tên. Tôi chưa bao giờ dám làm điều này trong suốt 12 năm phổ thông. Ở RMIT, tôi lần mò bắt chước sự tự tin của các bạn, tôi lên tiếng thể hiện suy nghĩ của mình, đặt nghi vấn lại cho giáo viên, và nhận được sự phản hồi với toàn bộ sự chú ý và tôn trọng. Thì ra, không chỉ có người học lắng nghe người dạy và vâng lời làm theo, mà người học cũng được lắng nghe, được công nhận. Thì ra, phát biểu sai cũng chẳng vấn đề gì, bởi sự học là con đường hướng đến sự chân thực và đúng đắn, và ý nghĩa của việc học không phải là đến lớp với tất cả câu trả lời đúng có sẵn trong đầu.
Hơn hết thảy, tôi tìm thấy ý nghĩa cao cả của tri thức. Thầy dạy môn Thống kê của tôi, một người có phần kỳ quặc, cho tôi thấy được, lần đầu tiên, vẻ đẹp trong sáng của những con số. Thầy dạy môn Nguyên lý Marketing giúp tôi nhận ra thầy cô không chỉ là người truyền giảng kiến thức, mà là người tiếp lửa để chúng tôi tự mình thấy muốn học, muốn giỏi. Học không phải vì đó là điều "phải làm", mà vì đó là thứ mang lại niềm vui và ý nghĩa trong cuộc đời. Kiến thức không phải là thứ thuộc nằm lòng, bài tập về nhà không phải là nghĩa vụ của người đi học. Kiến thức là đôi cánh "của tôi và vì tôi" để có thể vươn cao, vươn xa đến những vùng trời mới mẻ.
Tôi vẫn nhớ hàng giờ đồng hồ lang thang trong thư viện Beanland, tò mò và háo hức trước kho tàng tri thức khổng lồ cả chiều rộng lẫn chiều sâu. Có hôm tôi ngồi miệt mài đọc hết gần nửa quyển Lược sử thời gian mà nhận ra Vật lý lại thú vị đến không ngờ. Hoặc đôi khi nhón lấy mấy quyển sách tình cờ, phát hiện một chủ đề lạ lẫm và đặc thù, tôi thích thú trầm trồ việc người ta có thể dày công nghiên cứu và viết về đủ thứ trên đời.
Ở đó, thế giới của tôi đã mở ra to lớn, tự do, đầy màu sắc và dường như không giới hạn.
Giáo dục đúng nghĩa có thể thay đổi cuộc đời con người, theo những cách khác nhau. Đối với tôi, RMIT như nơi cửa biển để từ đó tôi giong buồm khám phá những điều kỳ diệu to lớn ngoài kia. Đó là nơi mà tôi được tôn trọng, được tự do tìm kiếm chính mình, không sợ bị trách phạt dù đúng dù sai, dù tương đồng hay khác biệt. Và việc học không còn là trách nhiệm mặc định, mà là một quá trình tự giác, để góp cho mình cái vốn cần có trước khi bước tiếp con đường sau tốt nghiệp. Và hơn hết, nguồn tri thức bao la mà tôi được chạm đến dạy tôi biết rằng còn có vô vàn những điều đẹp đẽ và học là hành trình cả đời.
Ở RMIT, hành trình tự do đó của tôi được khơi nguồn và nuôi dưỡng cho đến tận ngày hôm nay.
Nhân status này, tôi muốn cảm ơn ba mẹ tôi, vì tất cả nỗ lực và hi sinh để cho tôi cơ hội bước vào hành trình ý nghĩa đó.