Khi con cái bước vào cánh cửa đại học, nhiều phụ huynh - và chính các bạn sinh viên - thường mang theo một kỳ vọng là: học để có một tấm bằng hay làm sao học xong có một công việc ổn định. Tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng hơn mười năm sau ngày tốt nghiệp RMIT, khi nhìn lại hành trình làm nghề và sống một cuộc đời có ý nghĩa với chính mình, tôi nhận ra: tấm bằng chỉ là phần nổi của một "di sản" sâu hơn rất nhiều.
Là một người làm hướng nghiệp, tôi gặp rất nhiều bạn trẻ có bằng cấp, kỹ năng, điểm số tốt - nhưng hoang mang khi đứng trước ngã rẽ cuộc đời. Và tôi nhận ra rằng, điều quý giá nhất mà đại học để lại, không phải là danh hiệu, mà là cách bạn nhìn thế giới, nhìn bản thân, và ra quyết định cho chính mình.
Với tôi - một cựu sinh viên RMIT - điều ấy trở thành nền tảng cho cách tôi sống và định nghĩa sự nghiệp ngày hôm nay.
Ở RMIT, tôi không bị "ép" học theo một lộ trình cố định. Tôi được chọn môn học, lên thời khóa biểu riêng, chọn đề tài nghiên cứu phù hợp với đam mê.
Nghe thì nhẹ nhàng, nhưng thật ra, chính điều này buộc tôi phải chịu trách nhiệm với từng lựa chọn. Nếu đăng ký sai môn, tôi phải chờ học kỳ sau. Nếu quản lý thời gian kém, tôi sẽ trượt deadline. Nếu chọn sai đề tài, tôi sẽ không thể "chữa cháy" vào phút cuối.
Từ đó, tôi bắt đầu hình thành một thói quen: suy nghĩ trước khi quyết định, và chịu trách nhiệm với chính mình - không đổ lỗi, không chờ ai cứu. Về sau, khi làm nghề tự do, khởi nghiệp, hay chuyển ngành - chính tư duy này đã giúp tôi không gục ngã trước những lựa chọn khó khăn.
Tôi vẫn nhớ cảm giác "choáng" khi lần đầu được yêu cầu viết bài phản biện, không có đáp án mẫu. Giáo viên không hỏi tôi biết gì, mà hỏi tôi hiểu gì. Không có copy-paste, không có học vẹt.
RMIT không dạy tôi học để thi - mà dạy tôi học để làm. Và để làm được, tôi phải học cách đọc tài liệu, đặt câu hỏi, tìm giải pháp và tự đào sâu kiến thức.
Chính thái độ "học để hiểu" này đã theo tôi đến tận bây giờ - khi làm nghề hướng nghiệp, một công việc mà 10 năm trước thậm chí còn chưa có tên gọi rõ ràng tại Việt Nam.
Tôi phải học mỗi ngày để theo kịp thị trường lao động, xu hướng nghề nghiệp, kỹ năng thế kỷ 21. Và tôi biết ơn vì đại học đã dạy tôi cách học, chứ không chỉ dạy kiến thức.
Học bằng tiếng Anh, thuyết trình theo phong cách phương Tây, làm việc nhóm với bạn bè đến từ nhiều quốc gia - RMIT giúp tôi cởi mở và vượt ra khỏi "chiếc ao làng". Nhưng hơn thế, trường dạy tôi cách "dịch" các tư duy toàn cầu thành hành động cụ thể, phù hợp với văn hóa, con người, và thực tiễn Việt Nam.
Tôi học được rằng: không phải cứ theo chuẩn quốc tế là tốt - mà là biết chọn cái gì phù hợp. Biết cách mang cái mới vào, nhưng không làm mất gốc. Chính tư duy này giúp tôi xây dựng những chương trình hướng nghiệp phù hợp với người trẻ Việt: không quá giáo điều, nhưng cũng không xa rời thực tế.
RMIT không bao giờ nói với tôi rằng: "Bạn nên trở thành ai". Thay vào đó, trường đặt cho tôi những câu hỏi quan trọng hơn: Bạn muốn tạo ra ảnh hưởng như thế nào? Bạn coi trọng điều gì trong cuộc sống? Bạn định nghĩa thành công ra sao? Với nhiều người trẻ, đây là những câu hỏi khó - nhưng lại là kim chỉ nam cho một cuộc đời có định hướng. Và chính từ những lần đối thoại với chính mình, tôi bắt đầu thiết kế sự nghiệp của mình theo cách riêng - không chạy theo kỳ vọng của xã hội, mà chọn điều có ý nghĩa với bản thân.
Hôm nay, tôi giúp các bạn trẻ đi tìm con đường ấy. Và tôi biết ơn vì mình từng được học cách đặt câu hỏi - thay vì chỉ học cách trả lời. Một nền giáo dục thực sự không chỉ trao cho sinh viên tấm bằng, mà phải để lại một hệ giá trị sống, một tư duy hành động, và một năng lực thích nghi – những thứ sẽ theo người học suốt đời. Là người tham gia vào hành trình 10 năm trong 25 năm có mặt tại Việt Nam, tôi là minh chứng của việc RMIT không chỉ đào tạo ra những người có việc làm – mà góp phần hình thành nên những người có định hướng sống, biết mình là ai, muốn gì, và sẵn sàng thích nghi với một thế giới đang thay đổi chóng mặt. Là một phụ huynh, bạn có thể mong con mình có công việc tốt sau khi ra trường. Điều đó rất chính đáng.
Nhưng hãy hỏi thêm một câu: "Con mình sẽ sống như thế nào sau đại học?" - vì chính câu trả lời ấy mới tạo nên sự khác biệt lâu dài. Và nếu con bạn chọn RMIT, tôi tin: ngoài tấm bằng, con sẽ mang theo một "di sản" – là khả năng sống, học và lớn lên với chính mình.