Ngày đầu trở lại Việt Nam, mình mang theo ký ức ba năm cấp 3 ở Mỹ, nơi mình đã quen với một cách sống, một nhịp học khác. Mình chọn RMIT vì nghĩ rằng, trường quốc tế sẽ là cây cầu liền mạch giữa hai thế giới. Nhưng thật bất ngờ, cảm giác bỡ ngỡ vẫn ập đến. Tất cả mọi thứ từ con người, cách học, đến nhịp sống đều xa lạ.
Mình sống như một ốc đảo nhỏ. Sáng đến lớp, chiều về nhà. Không sự kiện. Không câu lạc bộ. Không một cái tên mới nào trong danh bạ. Hai học kỳ trôi qua trong lặng lẽ, mình càng khép mình hơn khi nhìn quanh, các bạn đồng trang lứa xuất sắc đến mức choáng ngợp. Họ có DI, HD nối tiếp nhau, có nhóm bạn đông vui, có nụ cười rạng rỡ trên những bức ảnh xuất hiện trên các trang Facebook của RMIT. Còn mình thì sao? Vài điểm DI hiếm hoi, phần lớn là CR, và chẳng ai biết mình là ai.
Học kỳ 3, mình chợt nhận ra không thể tiếp tục như vậy. Sẽ thật phí hoài nếu những năm tháng đại học chỉ gói gọn trong vài bài assignment và những con đường quen thuộc từ nhà tới trường. Mình muốn mở cửa bước ra. Muốn thử một điều gì đó mới. Muốn thấy tên mình, gương mặt mình, câu chuyện của mình cũng có thể tồn tại đâu đó trên những trang Facebook ấy.
Và rồi, RED Core Gen 12 xuất hiện. Không hiểu sao lúc ấy cái thứ đỏ đỏ ấy lại thu hút và khiến mình apply mà không hề suy nghĩ gì (chắc số trời đã định mình phải vào RED rồi haha). Mình bước vào phòng RED lần đầu tiên, đối diện chín gương mặt xa lạ. Lúc đó, mình cũng lo sợ không biết có thể hoà nhập nói chuyện với mọi người không, còn giờ gặp nhau là hơn cái chợ. Chúng mình cùng nhau chạy những sự kiện lớn nhỏ, từ ngày hội chào tân sinh viên, lễ tốt nghiệp, đến những dự án đầy thách thức như RED.X, Eco Day và Into Our RED Zone. Mỗi dự án đều bắt đầu như một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng rồi, từng tấm poster, từng bản kế hoạch, từng đêm thức muộn đã biến nó thành hiện thực.
Mình nhớ rõ những buổi tối ở lại đến khuya, khi trường chỉ còn ánh đèn vàng hắt lên sàn, chúng mình vẫn hì hục dựng rạp, xếp ghế, thử mọi thứ. Chai nước truyền tay, câu đùa bật cười, tiếng cười vang giữa mệt mỏi. Những khoảnh khắc ấy dạy mình rằng teamwork không chỉ là chia việc, mà là chia cả niềm vui, áp lực, và niềm tin rằng "chúng ta sẽ làm được".
RED không có ai ở trên ai. Chúng mình ngồi thành vòng tròn, nói, lắng nghe, tranh luận, rồi tìm cách tiến lên cùng nhau. Ngày đầu, mình vụng về, thắc mắc nhiều, làm sai nhiều lần. Nhưng đáp lại không phải là sự khó chịu, mà là những câu "Không sao đâu", "Làm lại thôi", "Chị chỉ cho". Chính sự kiên nhẫn ấy đã kéo mình ra khỏi sự nghi ngờ bản thân.
Từ một người tránh spotlight, mình đã có thể đứng trước hàng trăm người, dẫn dắt, điều phối, xử lý tình huống trong áp lực. Mình học cách làm truyền thông, thiết kế, lập kế hoạch, quản lý thời gian, và quan trọng nhất, học cách lãnh đạo bằng sự thấu hiểu.
RED Core Gen 12 đã khép lại. Nhưng nếu bạn hỏi mình RED Core đã cho mình điều gì, thì đó không chỉ là một vai trò, một chức danh hay một dòng trong CV. RED Core đã cho mình 9 người đồng đội tuyệt vời, trở thành một gia đình. RED Core đã cho mình những tiếng cười sẽ không bao giờ quên, và cơ hội để trưởng thành trong vòng tay của những người thật sự quan tâm.
Nhắc đến "gia đình", mình muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến người luôn tin tưởng, dẫn dắt và cổ vũ chúng mình: chị Hà Lê cùng Student Life Team. Các anh chị tin tưởng chúng mình, dẫn dắt chúng mình, và nắm tay khi chúng mình khi gặp khó khăn hay tự hoài nghi về bản thân.
Giờ đây, mình có thể tự tin bước vào bất kỳ câu lạc bộ hay sự kiện nào, sẵn sàng bắt chuyện với người mới, dám thử vai trò mới. Việc học của mình cũng đã cải thiện rõ rệt dù bận rộn hơn trước, trộm vía đã nhiều những điểm DI và thậm chí cả HD. Không chỉ vậy, mình còn may mắn gặp các teammates và cùng nhau làm bài để được tham gia pitching session (điều mà chắc hẳn ai học Digital Marketing cũng muốn được trải nghiệm). Mình biết vẫn còn nhiều điều phải học, nhiều thử thách phía trước, nhưng mình tự nhủ sẽ tiếp tục cố gắng để không chỉ là người tham gia, mà còn là người tạo nên những trải nghiệm đáng nhớ cho người khác.
Mình đã đến RMIT như một người đứng ngoài. Giờ đây, mình sống trong nó, thuộc về nó, và hành trình ấy bắt đầu từ màu đỏ của RED.
RMIT trao cho mình một sân khấu, còn RED dạy mình cách để tỏa sáng trên sân khấu ấy.