Ngày xưa mình là kiểu "mọt sách chính hiệu".
Cấp 2, cấp 3, mình gần như không biết cách kết nối với người khác. Cứ học, học rồi về, không câu chuyện, không nhóm bạn thân, không kỹ năng gì ngoài điểm số.
Vậy mà cũng chẳng ai ngờ một ngày mình lại trở thành mentor, là người chia sẻ, dẫn dắt và kết nối nhiều thế hệ học sinh như bây giờ.
Mọi chuyện bắt đầu từ Úc. 17 tuổi, lần đầu sống một mình nơi đất khách. Ban ngày học đại học, ban đêm làm rửa bát, bưng bê, rửa xe, rồi làm nhân viên tại Uniqlo suốt 9 tháng. Học - làm - ăn - ngủ - lặp lại. Không có người trò chuyện, không ai để dựa vào. Chỉ có mình, xoay xở với tài chính, thuế má, nhà cửa và đủ thứ rối ren. Lúc đó, mình không sống. Mình chỉ đang tồn tại. Cho đến khi mình thấy rằng: ước mơ du học của mình không nên đánh đổi bằng việc đánh mất chính mình.
Và mình quyết định trở về. Một cú rẽ tưởng chừng "lùi lại", nhưng hóa ra lại là bước ngoặt lớn nhất đời mình.
Mình chọn RMIT không chỉ vì học phí, danh tiếng, hay cơ sở vật chất. Mình chọn vì mình tin, đây là nơi mình có thể bắt đầu lại. Ngày đầu đi học ở RMIT, mình vẫn sợ, sợ mình lại lạc lõng như hồi ở Úc. Nhưng lần này, mình không để nỗi sợ điều khiển. Mình bắt chuyện với bạn cùng lớp. Mình là người chủ động hỏi han. Mình không muốn bất kỳ ai phải rơi vào cảm giác bị "vô hình" như mình từng cảm thấy. Dù là ngành IT, nơi mọi người thường ít giao tiếp nhưng mình tin, chỉ cần có ai đó mở lời trước, không khí sẽ thay đổi.
Và rồi mình biết đến SAT - Student Ambassador Team. Lúc apply, mình chẳng đặt nhiều kỳ vọng. Nhưng bất ngờ thay, mình được chọn. Và đúng lúc đó, mình như được "hồi sinh" lại một phiên bản mới của chính mình, nhiều màu sắc hơn, dũng cảm hơn, và sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn. Mình mang vào SAT những gì từng tích góp ở Úc: kỹ năng giao tiếp từ Uniqlo, tinh thần phục vụ, sự kiên nhẫn khi làm việc với khách hàng, và trên hết là một tấm lòng sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ. Mình kể câu chuyện thật của mình cho các bạn học sinh cấp 3, những người đang loay hoay với lựa chọn đại học như mình từng. Mình không cố vẽ lên một RMIT hoàn hảo, mà kể về một RMIT từng cứu mình thoát khỏi cảm giác lạc lõng. Có lẽ cũng vì sự chân thật đó, mình cảm nhận được một sự kết nối rất rõ ràng giữa mình và những bạn trẻ đang tìm kiếm hướng đi cho tương lai.
Sau một năm hoạt động hết mình, mình nhận được trọn bộ ba danh hiệu:
Nhưng điều đọng lại sâu nhất không phải là những chiếc danh hiệu ấy. Mà là lời nhận xét nhẹ nhàng từ một phụ huynh sau buổi mình dẫn tour tham quan trường:
Cô nghĩ con không hợp làm coder cả ngày đâu. Con hợp với việc nói chuyện, dẫn dắt và truyền cảm hứng cho người khác, đó mới là điều đặc biệt nhất ở con.
Một câu nói đơn giản, nhưng đã đủ để mở ra một hướng đi mới trong suy nghĩ của mình.
Mình bắt đầu tự hỏi: Nếu mình có thể tạo ra sự kết nối như thế trong SAT, thì liệu mình có thể làm nhiều hơn cho cộng đồng RMIT?
Và rồi mình tiếp tục dấn bước.
Mình gia nhập BUFI (Câu lạc bộ Kinh doanh & Tài chính), học cách đối ngoại, làm việc với doanh nghiệp, xin tài trợ cho FBA (cuộc thi Phân tích kinh doanh do CLB BUFI tổ chức).
Tiếp theo là IEC (Câu lạc bộ Đổi mới & Khởi nghiệp), nơi mình làm HR (Nhân sự). Ở đây, mình chăm sóc thành viên, tổ chức bonding (các sự kiện gắn kết), event nội bộ, lắng nghe và kết nối từng người một. Mình học cách để một tập thể nhỏ trở nên gắn kết không chỉ bằng những lần đi chơi, mà bằng sự thấu hiểu. Và thật may mắn, mình được vinh danh là Best Member of HR (Thành viên xuất sắc nhóm Nhân sự). Rồi mình trở thành Student Representative (đại diện sinh viên của Khoa Khoa học, Kỹ thuật & Công nghệ) - mang tiếng nói của sinh viên đến với các khoa, góp phần cải thiện chất lượng học tập.
Và trong vai trò IT-SE Ambassador (Đại sứ sinh viên của ngành CNTT và Kỹ sư phần mềm), mình lại tiếp tục kể câu chuyện của mình với các bạn học sinh cấp 3: rằng học IT không nhất thiết phải trở thành "người khô khan chỉ biết code", mà vẫn có thể gần gũi, có cảm xúc, sáng tạo và khả năng kết nối con người với con người.
Rồi đến một hành trình khác khiến mình thực sự xúc động.
Mình nhận lời dẫn dắt làm Mentor Robotics cho 4 đội thi từ học sinh cấp 1, cấp 2. Lý do mình nhận lời? Vì mình thấy lại chính mình trong các em - đứa trẻ năm xưa từng tham dự các cuộc thi Robotics từ cấp vùng tới quốc tế, từng hì hục chỉnh máy, code lỗi rồi lại sửa, từng háo hức nhưng cũng từng chênh vênh vì thiếu người định hướng.
Mình không chỉ mang theo kiến thức, mà còn mang theo trái tim của một người hiểu được sự quan trọng của người đồng hành. Mình dạy các em từ kỹ thuật cơ bản nhất: lắp ráp robot, chỉnh cơ chế di chuyển, học lại từng đoạn code ngắn. Nhưng điều mình tập trung hơn cả, là tư duy chiến thuật, sự bình tĩnh, khả năng giải quyết vấn đề khi robot lệch hướng, và sự đồng lòng trong teamwork. Mình từng đi hàng chục cây số mỗi ngày, thức trắng đêm với các em, sửa lại chiến lược thi đấu, test từng con ốc nhỏ, cổ vũ từ bên ngoài sân cho đến khi hết trận.
Và kết quả?
Trong mùa giải đầu tiên, chúng mình đã có 4 đội vào vòng khu vực, đoạt 6 giải thưởng lớn, top 2, top 3 miền Bắc, vào đến chung kết quốc gia. Dù chưa giành được tấm vé đi quốc tế, nhưng điều mình thấy rõ hơn cả là sự trưởng thành của các em không chỉ về kỹ thuật, mà còn là về tinh thần.
Ánh mắt các em khi đứng trên sân khấu ngày ấy…
Không còn sợ hãi, không còn do dự.
Chỉ còn sự tự tin, rực sáng.
Tụi em đã làm được. Vì tụi em biết luôn có anh ở đây.
Mình - một sinh viên năm nhất đã đồng hành, truyền động lực, dẫn dắt, và chứng kiến từng khoảnh khắc chuyển mình đầy trưởng thành đó đó của các em học sinh. Mình vinh dự được trao danh hiệu "Mentor of the Year" (Người hướng dẫn của năm), nhưng điều khiến mình tự hào nhất là niềm tin của học sinh dành cho mình.
Chính từ hành trình đó, mình được RMIT vinh danh với Inspiring Leadership Award (Giải thưởng Lãnh đạo truyền cảm hứng), một giải thưởng mình không ngờ tới, nhưng lại thấy rất đúng lúc. Vì ảnh hưởng không đến từ chức danh, mà đến từ từng hành động nhỏ, từng ngày bạn lặng lẽ gieo hạt giống tích cực cho người khác.
Và hành trình ấy vẫn chưa dừng lại.
Ngay đầu năm 2, mình apply (nộp đơn) thực tập tại FPT IS, vị trí Project Coordinator Intern (thực tập sinh điều phối dự án). Một công việc đòi hỏi khả năng tổ chức, làm việc nhóm, giao tiếp và phản ứng nhanh trong môi trường thực tế. Trước đây, mình sẽ lo lắng sợ hãi. Nhưng sau những gì đã trải qua - từ SAT, các CLB, tới hành trình làm mentor, mình hiểu rằng: mình đã đủ bản lĩnh để bước tiếp.
Mình không mang theo một bản CV đơn thuần. Mình mang theo một câu chuyện, một cuộc hành trình sống động của sự kết nối, dẫn dắt, và một niềm tin không ngừng lớn lên mỗi ngày. Và lần này, mình không chờ cơ hội gõ cửa. Mình là người mở cửa. RMIT không chỉ thay đổi mình. RMIT giúp mình thay đổi người khác.
Mình từng cúi đầu đi một mình. Giờ mình ngẩng đầu để dẫn dắt. Mình từng đơn độc. Giờ mình tạo cộng đồng.
Mình từng cần một người đưa tay ra. Giờ mình là người đưa tay đó cho bất kỳ ai đang chênh vênh.
Đó là di sản mình đang xây - không bằng bảng vàng hay danh hiệu, mà bằng những trái tim mình đã chạm đến và những thay đổi mình khơi nguồn trong người khác.
Be the Change - Make the Change.
Mình không chắc hành trình phía trước sẽ còn đưa mình đi bao xa, nhưng nếu vẫn có thể sống hết mình, lan tỏa sự tử tế, và giữ trọn những kết nối chân thành - thì với mình, đó đã là một di sản đủ đầy và xứng đáng để tiếp tục bước tiếp rồi.