Tôi sinh ra ở Bangladesh, miền đất ấm áp nơi gió mùa thì thầm những câu chuyện, và đôi mắt trẻ thơ của tôi say mê dõi theo những vị khách phương xa. Tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, chính mình sẽ trở thành kẻ lữ hành ấy, đặt chân đến những vùng đất mới với đôi mắt tròn xoe không khác gì thuở bé.
Chuyến đi sang Singapore đã thay đổi nhịp sống của tôi. Tôi học cách lắng nghe những ngôn ngữ mới, những khoảng lặng mới. Nỗi nhớ quê hương lại ùa về qua mùi hương thân quen, nụ cười giản dị, hay từng cơn mưa đẫm ướt ký ức. Tôi tự hỏi:
Nhà thật sự ở đâu?
Ba năm sống ở Hà Nội, câu hỏi ấy vẫn theo tôi. Nhưng ở RMIT, câu trả lời dần trở nên rõ ràng hơn. Trong những lớp học nơi ý tưởng vượt qua biên giới văn hoá, trong những dự án đòi hỏi tôi không chỉ tư duy phản biện mà còn sáng tạo, tôi nhận ra rằng "nhà" không hẳn là một nơi chốn. Đó là một cảm giác nảy nở khi ta dám sống hết mình. Nó hiện hữu trong dũng khí ở lại, trong sự tò mò để kết nối, và trong sự an yên mà ta tự tạo từ điều xa lạ.
"Nhà" là một khái niệm linh hoạt. Có lẽ nó không phải nơi ta sinh ra, cũng chẳng phải đích đến cuối cùng, mà chính là những khoảng ở giữa - nơi ta đủ an toàn để là chính mình, để tiếp tục học hỏi.
Đó là điều RMIT đã trao cho tôi. Một nơi giữa bản đồ và ký ức. Một chốn để thuộc về.