15 năm, 3 chặng đường và vô vàn câu chuyện chưa viết đang chờ phía trước

15 năm, 3 chặng đường và vô vàn câu chuyện chưa viết đang chờ phía trước

Với mọi người, đó là một trường đại học. Với Phạm Nguyễn Minh Thư, đó là người thầy, người bạn, người tiếp sức và người đồng hành. RMIT - 15 năm và vẫn tiếp tục hành trình cùng chị.

Những ai quen tôi đều biết tôi có trí nhớ... không tốt. Hỏi tôi trưa qua ăn gì, tôi có thể sẽ ngồi đơ người ra vài phút, cho đến khi một tấm ảnh bất chợt hiện lên trên điện thoại mới gợi cho tôi nhớ lại. Nhưng nếu có điều gì tích cực về trí nhớ kém, thì đó là: những khoảnh khắc thật sự ý nghĩa sẽ ở lại, khắc sâu mãi trong ký ức.

Khi nghĩ về RMIT, tôi nghĩ đến một người bạn cũ đầy thông thái - người đã đồng hành và chứng kiến tôi trưởng thành suốt hơn 15 năm qua.

Lần đầu gặp RMIT, tôi mới 18. Còn rất trẻ, ngây ngô, và vừa nhập học ngành Truyền thông chuyên nghiệp vì thích kể chuyện, gặp gỡ mọi người. Tôi lao vào mọi thứ – gần như ngày nào cũng ở trường, chạy từ cuộc họp này sang dự án khác với các bạn cùng ngành từ sáng sớm đến tối mịt.

Pham Nguyen Minh Thu photo 1 "Lần đầu gặp RMIT, tôi mới 18."

Tôi sống qua ngày nhờ món bột chiên huyền thoại của Global Canteen (vâng, thật sự có món đó trong thực đơn cách đây 15 năm), bánh quy phô mai từ cửa hàng tiện lợi toà nhà 8, và những ly cà phê không đếm xuể của Lygon.

Về học tập, RMIT cho chúng tôi thỏa sức sáng tạo với bất kỳ ý tưởng nào. Tôi từng được điểm xuất sắc cho một đề xuất về "bức tường khoe thầm" ẩn danh trên mạng, cùng với cô bạn có một không hai – Lê Thanh Phương. Dự án tốt nghiệp, chúng tôi tổ chức hẳn hai phiên "chợ nông sản mini" ngay trong khuôn viên trường. Lộn xộn. Vui nhộn. Và đúng chất chúng tôi.

Pham Nguyen Minh Thu photo 2 "RMIT cho chúng tôi thỏa sức sáng tạo với bất kỳ ý tưởng nào."

Rồi lễ tốt nghiệp cũng đến. Tôi nghĩ hành trình với RMIT đã kết thúc.

Nhưng, bạn thấy đó, đúng là "có duyên, có nợ" thật. Năm 23 tuổi, tôi và hai người bạn RMIT quay lại trường, nhưng lần này trong vai trò cộng tác viên.

Nhiệm vụ của chúng tôi là kể câu chuyện về RMIT trên mạng xã hội – theo cách mà chỉ người từng là RMITer mới hiểu. Đó không chỉ là một công việc làm nội dung. Chúng tôi đã gặp những sinh viên khởi nghiệp, vừa học toàn thời gian, vừa xây dựng công ty riêng. Một giảng viên đặt mục tiêu đi qua 100 quốc gia trước tuổi 40 (lần cuối tôi nghe thì thầy đã đến hơn 60 nước - không biết giờ đã đủ chưa nhỉ?). Và có những sinh viên, chỉ đơn giản vì thấy hôm đó đẹp trời, liền mang guitar đi khắp trường và hát hết mình. Từ những con người ở RMIT, tôi học được một điều: không có giới hạn nào cho những điều bạn có thể làm - chỉ có giới hạn trong trí tưởng tượng của bạn mà thôi.

Pham Nguyen Minh Thu photo 3 Lễ tốt nghiệp đầu tiên tại RMIT của Thư, năm 22 tuổi.

Năm 32 tuổi, tôi trở lại RMIT lần thứ ba - lần này để thử thách chính mình với tấm bằng thứ hai trong ngành Tâm lý học, và một con đường mới chưa được viết sẵn, có đôi phần bỡ ngỡ nhưng cũng đầy hứa hẹn. Không giống lần đầu, tôi không còn tham gia câu lạc bộ hay tổ chức sự kiện, chỉ tập trung học.

Một bài học đầu tiên là: "Vượt qua lời tiên tri tự hoàn thành của chính mình". Nói cách khác, thay vì sống theo một quyển sách cứng nhắc về bản thân - tôi là ai, tôi có thể hay không thể làm gì - hãy thử lật sang trang mới, và viết những giả định mới, những "chuyện gì sẽ xảy ra nếu..." để khám phá và học hỏi. Kể từ đó, tôi đã học được rằng: tôi không hề "học dở môn thống kê", không "viết bài tệ", và không "chỉ làm việc tốt khi ở một mình".

Tôi học được rằng người hướng nội và người hướng ngoại có thể bổ trợ tuyệt vời cho nhau nếu ta biết tạo không gian cho nhau và để mối liên kết tự nhiên lớn dần lên. (Đưa một sinh viên truyền thông vào lớp tâm lý là bạn sẽ thấy liền, haha.) Tôi cũng học được rằng, chỉ cần hỏi "chuyện gì sẽ xảy ra nếu...", tôi đã mở ra những cánh cửa vượt xa những gì mình từng nghĩ là có thể.

Tôi thật may mắn khi được là một phần của chương trình học đầy yêu thương và hỗ trợ - nơi chúng tôi không chỉ học cách trở thành những chuyên gia sức khỏe tâm thần có trách nhiệm, mà còn học cách chăm sóc chính mình, chăm sóc lẫn nhau và cộng đồng xung quanh.

Pham Nguyen Minh Thu photo 4 "Tôi thật may mắn khi được là một phần của chương trình học đầy yêu thương và hỗ trợ - Tâm lý học."

Cuộc thi Psychovation và Ngày hội Tâm lý học gần đây, nơi giảng viên, nhân viên và sinh viên cùng nhau lên ý tưởng thúc đẩy sức khỏe tâm thần cộng đồng, là minh chứng rõ ràng cho tinh thần ấy.

Khi tôi chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp lần thứ hai vào năm tới, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn - Tới tất cả giảng viên, sinh viên và nhân viên đã khiến RMIT trở thành một phần thật sự ý nghĩa trong cuộc đời tôi.

Và trên hết, cảm ơn RMIT - người thầy, người bạn, người tiếp sức và nguồn động lực bền bỉ của tôi. Cảm ơn đã giúp tôi tạo nên câu chuyện đặc biệt, tràn đầy hạnh phúc, và sẽ còn tiếp tục được viết dài mãi.

Share