Buôn Ma Thuột, thủ phủ cà phê Tây Nguyên, vùng đất cao nguyên đầy nắng và gió. Nơi mỗi sớm mai bắt đầu bằng hương hoa cà phê và màu đất đỏ bám chặt từng bước chân. Nơi ấy là quê hương tôi, một người nông dân sinh ra, lớn lên và gắn bó với đất đai, cây trái, với bao thế hệ nối tiếp nhau dựng xây bằng bàn tay lao động.
Chúng tôi tự hào về điều đó. Nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng: lao động cần cù là nền móng, còn tri thức là con đường để phát triển nhanh hơn, bền vững hơn - và đôi khi, cần cả sự dũng cảm để tin vào những điều mình chưa từng thấy.
Nhiều năm trước, với niềm tin ấy, tôi đưa ra một quyết định táo bạo: cho các con theo học tại RMIT Việt Nam - một ngôi trường quốc tế còn xa lạ với phần lớn người dân ở Tây Nguyên thời bấy giờ. Chúng tôi là một trong những gia đình đầu tiên tại Buôn Ma Thuột chọn con đường này.
Đó là một lựa chọn đầy thử thách. Chi phí, khoảng cách địa lý, sự mới mẻ trong phương pháp giáo dục - tất cả đều khiến tôi và gia đình trăn trở. Nhưng rồi, tôi chọn nhìn xa hơn hiện tại, đặt niềm tin vào chất lượng giáo dục, vào giá trị toàn cầu và cách mà RMIT định hình tư duy cho thế hệ trẻ.
Vì tôi tin rằng, giáo dục không kéo con người rời xa cội nguồn - mà giúp họ trở về, vững vàng và sâu sắc hơn.
Tôi không muốn các con mình chỉ tiếp nối công việc truyền thống của gia đình. Tôi mong các con có thể tiếp cận với những kiến thức, kỹ năng và tư duy hiện đại - để một ngày nào đó, các con có thể quay về, làm mới chính mảnh đất đã nuôi lớn mình.
Người con đầu tiên bước vào RMIT mang theo sự kỳ vọng và cả niềm tin thử thách. Rồi đến người con thứ hai - không phải bước theo, mà là lựa chọn có chủ đích, bằng chính trải nghiệm đã chứng kiến ở chị mình.
Và rồi, cả hai con đã cùng quyết định bước tiếp lên hành trình cao hơn - học Thạc sĩ tại chính ngôi trường này. Đó không còn là niềm tin của cha mẹ dành cho con cái, mà là niềm tin của chính các con vào bản thân, vào con đường học vấn.
Và hôm nay, khi nhìn lại, tôi biết mình đã đúng.
Cả hai con tôi đều đã tốt nghiệp RMIT, và hiện đang tiếp tục theo học chương trình Thạc sĩ tại RMIT. Các con tôi có thể tự tin sử dụng ngoại ngữ, kết nối với bạn bè quốc tế, tự lập, và hơn hết - có một tầm nhìn lớn hơn về vai trò của mình đối với cộng đồng và quê hương.
Các con sẵn sàng đi xa hơn, nhưng vẫn luôn hiểu rõ mình đến từ đâu.
Với tôi, RMIT không chỉ trao cho các con một tấm bằng, mà còn mở ra một thế giới quan mới: sự tự tin để kiến tạo, sự chủ động để lãnh đạo, và ý thức để đóng góp. Đó là hành trang quan trọng nhất trong thời đại biến động không ngừng này.
Giờ đây, khi tôi nhìn các con trưởng thành, tôi hiểu rằng: di sản lớn nhất cha mẹ để lại không chỉ là đất đai, mà chính là tư duy và cơ hội để phát triển nó - một cách bền vững, sáng tạo và có trách nhiệm.