Họ hỏi tôi: vì sao dạy học.
Như thể câu trả lời chỉ gọn một dòng
Như thể một lần chọn lựa, rồi chẳng bao giờ nhìn lại.
Tôi dạy, bởi tôi tin trò mình không phải những hồn không lặng lẽ
Mà là những tâm trí trọn vẹn, tò mò
Không ngồi chờ sẵn sàng đáp án
Mà khát tìm đúng câu hỏi mở đường.
Tôi dạy không để ánh nhìn dồn về mình.
Mà để nhường khoảng sáng cho học trò bước tới
Để lắng nghe
Để gợi mở
"Em nghĩ sao?"
Và thật lòng chờ mong em cất tiếng.
Tôi đã thấy ánh lửa trong mắt trò mình
Khi em dừng đợi chờ thầy cô chỉ dẫn
Khi em tự vẽ con đường mình
Lộn xộn, chông chênh
Nhưng sống động và căng tràn hy vọng.
Tôi dạy vì tôi say mê khoảnh khắc ấy:
Khi niềm tin vươn lên, át cả bóng hoài nghi,
Khi học trò mình thôi rụt rè xin phép,
Khẳng định mình với ý tưởng sáng ngời.
Theo thời gian, tôi chợt hiểu,
Di sản nào phải danh hiệu hay cột mốc
Di sản là học trò mình dám nghĩ, dám tin,
Dám mạnh dạn mở ra con đường mới,
Là lớp học hóa thành miền vô tận khả năng.
Và trong 25 năm RMIT Việt Nam ấy,
Nếu tôi đã góp được một phần nhỏ bé
Thì lòng tôi trọn vẹn tự hào.
Đó là lý do tôi dạy học.
Đó là di sản tôi nguyện thuộc về.
Nhân dịp RMIT Việt Nam kỷ niệm 25 năm, tôi tự hào vì đã góp một phần nhỏ vào di sản này. Còn bạn - đâu là lý do bạn giảng dạy, dẫn dắt, và học tập?
(Lược dịch từ bản gốc bằng tiếng Anh)