Tôi bắt đầu làm việc ở RMIT khi vừa ngoài 25 tuổi. Đó là độ tuổi đủ để đi làm, tự lo cho cuộc sống, nhưng chưa đủ chín chắn để hiểu hết về bản thân và công việc. Lúc ấy, tôi đã lập gia đình nhưng chưa làm mẹ.
Có thời điểm "khủng hoảng nhẹ", tôi từng khá thẳng thắn chia sẻ với sếp rằng: “Em thấy công việc này chỉ xoay quanh việc tổ chức sự kiện & chưa thấy đủ ý nghĩa.” Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đã hơi nông nổi. Nhưng tôi biết ơn người sếp ấy - người đã không trách móc, mà động viên chỉ cho tôi thấy: công việc của tôi đang góp phần vào sự trưởng thành của các bạn sinh viên.
Từng ngày, từng tháng, từng năm... Tôi được chứng kiến các bạn sinh viên lớn lên từng ngày. Từ những bạn tân sinh viên rụt rè, lần đầu đứng dẫn chương trình mà run đến mức nói không tròn câu, đến khi các bạn tự tin điều hành một tổ chức cả trăm người, tổ chức sự kiện chuyên nghiệp như một event agency. Rồi khi các bạn tốt nghiệp, khoe với tôi công việc mới, vị trí mới; tôi nhận ra rằng công việc của mình không chỉ đơn thuần là tổ chức sự kiện, mà mình và cả team đang cùng các bạn "lớn" từng ngày - trong cảm xúc, kỹ năng và cả tư duy. Đó là một hành trình trưởng thành mà chúng tôi may mắn được đồng hành.
Có lần trong buổi training, khi một bạn sinh viên được hỏi “Tụi em tổ chức event để làm gì?” Bạn ấy trả lời: “Để lại dấu ấn cá nhân chứ à. Phải vui. Phải ngầu.”
Uhmmm cũng đúng thật, ai cũng muốn để lại một điều gì đó trong vũ trụ này. Nhất là thế hệ của các bạn - Gen Z, bối cảnh các bạn lớn lên và trưởng thành có quá nhiều dịch chuyển và biến động về công nghệ, về việc làm và có nhiều áp lực vô hình: áp lực thành công sớm, áp lực đồng trang lứa, áp lực cập nhật kiến thức & trang bị kĩ năng..
Trước đây, tôi cũng hay hỏi sinh viên: "Tụi em đã nghĩ gì đến dấu ấn mà CLB của mình sẽ để lại cho Gen tiếp theo là gì chưa?" Câu hỏi nghe có vẻ hay, nhưng tôi nhận ra nó cũng tạo ra áp lực vô hình: phải khác biệt, phải làm điều gì đó thật lớn. Giờ đây, tôi thấy điều quan trọng hơn đó là các bạn có đang sống thật với chính mình? Có được hòa vào một cộng đồng? Có được làm điều mình mong muốn mà vẫn tạo giá trị và ảnh hưởng tích cực cho cộng đồng lớn nhỏ. Các bạn có đang tận hưởng "hành trình phát triển bản thân" của riêng mình?
Có những lúc tôi quan sát các em sinh viên từ hai vai trò: vừa là người làm công việc hỗ trợ sự phát triển, vừa là một người mẹ đang học cách nuôi dạy con. Chắc chắn không môi trường giáo dục nào dám "vơ" vào hết sự trưởng thành của các bạn là chỉ đến từ trường lớp, mà sự lớn lên của các bạn luôn là kết quả của sự đồng hành từ gia đình: sự tin tưởng, sự cho phép, và sự khai phóng để các em được sống đúng với bản thể của mình, và ở cấp học nào cũng giống vậy thôi.
Đôi khi tôi cảm thấy rằng môi trường RMIT cho tôi nhiều hơn 1 công việc, việc tương tác hàng ngày với sinh viên ở trường đã nhắc nhớ cho tôi rằng: hãy để những "hạt giống" được lớn lên theo cách nó lớn lên - cha mẹ, thầy cô hay các anh chị giống người làm đất thôi: đem lại những điều kiện lý tưởng nhất, còn cái cây sẽ có hành trình của riêng nó. Việc bỏ xuống những mong mỏi, những sắp xếp, những tác động để cái cây được phát triển một cách tự do và khách quan - thật sự là nói thì dễ, việc tư duy và hành động tương ứng sẽ là thứ tôi vẫn gửi gắm phía trước để trải nghiệm thêm, học hỏi thêm.
Và viết đến đây, khi suy nghĩ về từ “dấu ấn”, RMIT giúp tôi học được rằng: Có những dấu ấn không cần phải “để lại”. Có những dấu ấn chỉ cần được “hoà vào”, được sống thật và được hiện diện.
Nhân dịp RMIT 25 năm, không viết được bài 2500 chữ thì thôi ít nhất tôi cũng ngồi khơi bút chút chút.
Không thể kể hết bao nhiêu con người yêu thương, tình chị em keo sơn ở post này - thật sự từ đáy lòng, tôi biết ơn RMIT rất nhiều!
Chúc mừng RMIT - người vun trồng của chúng tôi!