Hành trình của sự quan tâm và được quan tâm

Hành trình của sự quan tâm và được quan tâm

Hành trình tại RMIT của Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Quỳnh Anh không chỉ là giảng dạy, mà là chữa lành, kết nối và đồng hành để mỗi người đều được học, trưởng thành và được trân trọng.

Có những khoảnh khắc, khi nghĩ về thời gian ở RMIT Việt Nam, vẫn khiến tôi nghẹn ngào. Có những cuộc trò chuyện đã thay đổi không chỉ cách tôi nhìn nhận nghề giáo, mà còn thay đổi chính con người tôi.

Tôi nhớ những bàn tay run rẩy, những giọt nước mắt kìm nén suốt nhiều tuần, và cả sự can đảm khi các bạn sinh viên chia sẻ những khó khăn thầm kín nhất của mình. Nhiều bạn đã tìm đến văn phòng tôi, mỗi người mang theo một gánh nặng riêng, và tin tưởng trao gửi những giây phút yếu lòng nhất. Trong những khoảng lặng mong manh giữa tuyệt vọng và hy vọng, một điều kỳ diệu đã xảy ra, không chỉ với các bạn, mà còn với tôi!

Khi tôi thực sự lắng nghe câu chuyện của họ, mỗi câu chuyện khác biệt nhưng được kết nối bởi sợi dây chung của nỗi đau con người, tôi nhận ra rằng những gì tôi từng hiểu về sự đồng cảm, sự liêm chính và ý nghĩa ảnh hưởng chỉ mới là khởi đầu. Những giá trị ấy không chỉ là dòng chữ trên tờ cam kết mà là những chiếc phao cứu sinh, giúp kết nối và hàn gắn những tâm hồn tưởng chừng đã vỡ vụn.

Những cuộc trò chuyện ấy đã thay đổi tất cả chúng tôi. Qua những tháng ngày tiếp theo, chứng kiến các bạn sinh viên từng bước lấy lại năng lượng, tôi hiểu ra một điều mà chưa có sách vở nào dạy tôi: sức mạnh phi thường của việc đơn giản là có mặt. Là sự hiện diện trọn vẹn. Là tin tưởng vào ai đó khi chính họ còn chưa tin vào bản thân mình.

Những trải nghiệm ấy trở thành nhịp đập trong mọi điều tôi làm: đồng hành cùng sinh viên tìm thấy tiềm năng của mình, nghiên cứu về sức khỏe tinh thần trong trường học vì mỗi con số thống kê là một con người thật đang vật lộn; tổ chức Ngày tâm lý và Ngày gắn kết như cầu nối gắn kết mọi người lại gần nhau hơn. Bởi vì mỗi người đều có thể trở thành nguồn năng lượng chữa lành. 

Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Quỳnh Anh và các thầy cô ngành Tâm lý học trong một sự kiện tại RMIT.

Tại RMIT, tôi học được rằng sự thay đổi lớn lao nhất bắt nguồn từ những hành động nhỏ nhất. Một cuộc trò chuyện kéo dài hơn dự kiến vì ai đó cuối cùng cũng cảm thấy an toàn để mở lòng. Một email gửi đúng lúc với những lời động viên đúng nghĩa. Hành động đơn giản là nhìn thẳng vào mắt ai đó và nói: “Tôi hiểu. Bạn quan trọng. Bạn không đơn độc đâu.”

Tôi cũng nhận được vô số cử chỉ chăm sóc nhỏ bé nhưng ý nghĩa từ đồng nghiệp và sinh viên, như viên kẹo lặng lẽ được đặt vào tay tôi giữa ngày làm việc bận rộn, chiếc bánh quy nhỏ được nướng từ đêm hôm trước, chiếc huy hiệu chim cánh cụt được tặng kèm lời “cảnh báo” thân thương nhắc tôi mỗi ngày hãy chậm lại và nghỉ ngơi, hay miếng bánh mì chia sẻ trong bữa ăn trưa ở văn phòng.

Những khoảnh khắc ấy, những khoảnh khắc bình dị nhưng thiêng liêng, không chỉ tạo nên những gợn sóng nhỏ. Chúng tạo ra những làn sóng hy vọng mạnh mẽ, lan tỏa vào cuộc sống theo cách mà có thể tôi chưa bao giờ hiểu hết. Và trong một thế giới luôn vội vã, được là một phần của làn sóng ấy không chỉ là một công việc ý nghĩa, đó còn là đặc ân của cả cuộc đời.

Chúng ta là con người, đôi khi không tránh khỏi những phút yếu lòng. Nhưng cũng chính vì thế, ta biết cách yêu thương và chăm sóc lẫn nhau.

Tại RMIT Việt Nam, tôi đã học được cách cho đi và nhận lại yêu thương! 

Share